Bài giảng Ngữ văn Lớp 12 - Tiết 80: Số phận con người (Trích) - Trường THCS & THPT Mỹ Hòa Hưng

I. Tìm hiểu chung

1. Tác giả

-M i-khai-in Sô-lô-khốp (1905 – 1984) , là nhà văn Nga vĩ đại của thế kỉ XX. Ông sinh ra trong một gia đình nông dân ở thị trấn Vi-ô-sen-xcai-a, thuộc tỉnh Rô-xtôp trên vùng thảo nguyện sông Đông.

è Là nhà văn Nga lỗi lạc làm rạng rỡ nền văn học Nga Xô Viết, đứng vào hàng ngũ những nhà văn lớn nhất thế kỉ XX. 

- Tác phẩm chính: “Sông Đông êm đềm”; “Đất vỡ hoang”; “Số phận con người”….

pptx 22 trang minhlee 11/03/2023 300
Bạn đang xem 20 trang mẫu của tài liệu "Bài giảng Ngữ văn Lớp 12 - Tiết 80: Số phận con người (Trích) - Trường THCS & THPT Mỹ Hòa Hưng", để tải tài liệu gốc về máy hãy click vào nút Download ở trên.

File đính kèm:

  • pptxbai_giang_ngu_van_lop_12_tiet_80_so_phan_con_nguoi_trich_tru.pptx

Nội dung text: Bài giảng Ngữ văn Lớp 12 - Tiết 80: Số phận con người (Trích) - Trường THCS & THPT Mỹ Hòa Hưng

  1. GVBM: PHẠM THỊ THANH TRÚC - Sô - lô -khốp -
  2. GVBM: PHẠM THỊ THANH TRÚC CÂU HỎI - Đọc kĩ tiểu dẫn SGK/118, tóm tắt những nét cơ bản về cuộc đời tác giả? - Nêu những tác phẩm tiêu biểu của nhà văn.
  3. GVBM: PHẠM THỊ THANH TRÚC
  4. GVBM: PHẠM THỊ THANH TRÚC
  5. GVBM: PHẠM THỊ THANH TRÚC CÂU HỎI - Trình bày hoàn cảnh sáng tác của tác phẩm? - Nêu xuất xứ của tác phẩm?
  6. 2.3. Tóm tắt GVBM: PHẠM THỊ THANH TRÚC Hãy đọc văn bản và tóm tắt tác phẩm theo diễn biến cuộc đời của nhân vật Xô-cô-lốp?
  7. GVBM: PHẠM THỊ THANH TRÚC 2.3. Tóm tắt - Anđrây Xô-cô-lốp là một người gặp nhiều bất hạnh, cả nhà đều chết vì nạn đói, riêng anh đi làm thuê ở xa nên sống sót. Từ đó anh là nhiều nghề để kiếm sống và xây dựng được một gia đình hạnh phúc. - Thế chiến thứ hai bùng nổ, anh ra trận, bị bắt làm tù binh, bị hành hạ, tra tấn dã man. Sau đó trốn thoát về với Hồng quân tiếp tục chiến đấu. Lúc này anh mới hay tin vợ và hai con gái đã bị bom phát xít giết hại. Người con trai duy nhất còn lại đã nhập ngũ, giờ là đại uý đại đội trưởng pháo binh, cha con hẹn gặp nhau tại Béclin ngày chiến thắng . Thế nhưng con trai anh lại hi sinh đúng vào ngày chiến thắng.
  8. GVBM: PHẠM THỊ THANH TRÚC
  9. GVBM: PHẠM THỊ THANH TRÚC 1. Chiến tranh và thân phận con người - Người lính Xô – cô – lốp với những đau đớn về thể xác và tình thần dường như không thể nào vượt qua nổi: đi lính, bị thương, bị đọa đày trong trại tập trung; vợ và hai con gái chết vì bom phát xít, coi trai cũng đi lính và hi sinh đúng ngày chiến thắng, sau chiến tranh, Xô-cô-lốp không biết đi đâu, về đâu. - Chú bé Va-ni-a: lang thang, rách rưới, hằng ngày nhặt nhạnh kiếm ăn nơi hàng quán, ban đêm bạ đâu ngủ đó; cha chết trận, mẹ chết bom, không biết quê hương, không người thân thích.
  10. Đọc văn bản sau vàGVBM:trả PHẠMlời THỊ THANHcác TRÚC câu hỏi : • Sang ngày thứ tư, tôi chở lúa mì từ nông trường, ghé lại hiệu giải khát, chủ bé của tôi ngồi ở bậc thềm, hai bàn chân nhỏ xíu đung đưa, và nom có vẻ như đang đói. Tôi thò đầu ra ngoài cửa buồng lái và hét gọi: “Ề, Va-ni-a! Lên ô tô đi, nhanh lên, chú đưa đến kho thóc rồi trở vê đây ăn trưa.”. Nghe tiếng hét gọi của tôi, nó giật mình nhảy khỏi thềm, leo lên bậc xe hỏi nhỏ: “Sao chú lại biết tên cháu là Va-ni-a?”. Và đôi mắt nhỏ của nó mở to ra chờ tôi trả lời. Còn tôi thì bảo nó rằng tôi là người từng trải, cái gì cũng biết. “
  11. GVBM: PHẠM THỊ THANH TRÚC Những giọt nước mắt nóng hổi sôi lên ở mặt tôi, và lập tức tôi quyết định: “Không thể. để cho mình với nó chìm nghỉm riêng rẽ được Mình sẽ nhận nó làm con.”. Ngay lúc ấy, tâm hỗn tôi bỗng nhẹ nhõm và bừng sáng lên. Tôi cúi xuống bên nó khẽ hỏi: “Va- niu-ska, có biết ta là ai không nào?”. Nó hỏi lại nghẹn ngào: “Thế chú là ai?”. Tối nói lại cũng khẽ như thế: “Ta là bố của con!”. Trời ơi, thật không thể tưởng tượng được. Nó nhảy chồm lên cổ tôi hôn vào má, vào môi, vào trán và như con chim chích, nó ríu rít líu lo vang rộn cả buồng lái: “Bố yêu của con ơi! Con biết mà! Con biết thế nào bố cũng tìm thấy con mà! Thế nào cũng tìm thấy mà! Con chờ mãi mong được gặp bố!”. Nó áp sát vào người tôi, toàn thân cứ run lên như ngọn cỏ trước gió. Còn mắt tôi thì cứ mờ đi, cả người củng run lên, hai bàn tay lẩy bẩy (Ngữ văn 12, Tập hai, NXB Giáo dục - 2008, tr.120)